鲍溶
猜您喜欢
宾馆初违梦尚縻,讣音俄至欲成痴。 岂知十日轻谈笑,便作千年永别离。 鸡絮未陈新穗帐,凤雏空倚旧霜枝。 高风几许堪传事,谁写平生入墓碑。
万妄安能灭一真,六如今日已无身。 周山既不容神凤,鲁野何须哭死麟。 颜氏道存非谓夭,子云玄在岂称贫。 高才剩买红尘妒,身后犹闻乐祸人。
人间有几鲍参军,已见遗文又见君。 材器共为时世重,声华相及古今闻。 身随李贺新囊锦,箧贮羊欣旧练裙。 一日京华尘土尽,十年深恨久离群。
霜力棱棱酒力禁,卧游终日似登临。 青山不负谢公操,黄菊颇知陶令心。 清觞细茗成宾主,短发长风自古今。 晚步从君聊戏马,乱峰深处一猿吟。
十霜相别又相迎,只是当时一样清。 天上选仙惟在善,物中多寿必由贞。 乡宾近受邦侯礼,家瑞重看子姓成。 知道洞庭波不竭,年年酿入紫霞觥。