王伯成
猜您喜欢
高亭豁可望,朝暮对溪山。 野色轩楹外,霞光几席间。 树侵苍霭没,鸟背夕阳还。 草带平沙阔,烟笼别戍闲。 圃畦荷气合,田径烧痕斑。 樵笛吟晴坞,渔帆出暝湾。 登临及芳节,宴喜发朱颜。 夹砌陈旌旝,褰帘进佩环。 观风南国最,应宿紫宸班。 康乐诗名旧,芜音讵可攀。
众木凛交覆,孤泉静横分。 楚老一枝筇,于此傲人群。 城市少美蔬,想今困惔焚。 且凭东北风,持寄岭头云。
李生坦荡荡,所见实奇哉。 问渠前世事,答我烧炭来。 炭成能然火,火过却成灰。 灰成即是土,随意立根栽。
吾心童稚时,不见一物好。 意言有妙理,独恨知不早。 初闻守善死,颇复吝肝脑。 中稍历艰危,悟身非所保。 犹然谓俗学,有指当穷讨。 晚知童稚心,自足可忘老。
暮坞屋荒凉,寒陂水清浅。 捐书息微倦,委辔随小蹇。 偶攀黄黄柳,却望青青巘。 幽寻复有兴,未觉西林晚。