杨梓
猜您喜欢
雪消冰泮渌盈沟,翡翠鸳鸯得志秋。 长恨远山遮不断,又疑别浦去难留。 绕堤杨柳轻轻拂,近岸新蒲细细抽。 满眼烟波杳无际,三吴特地送孤舟。
长忆当年扫弊庐,弟兄同受策名初。 一生不记寻常事,千里犹通咫尺书。 风月遥知四明好,江山况是九秋馀。 片帆未得闲飞去,徒见严君问起居。
细算人间千万事,皆输花底共开颜。 芳菲大率一春内,烂漫都无十日间。 亦恐忧愁为龃龉,更防风雨作艰难。 莫教此后成遗恨,把火樽前尚可攀。
生平志在立功名,谁谓才难与命争。 绝笔有诗形雅意,盖棺无地尽交情。 胸中时事何由展,天下人才不复评。 魂若有知宜自慰,子孙大可振家声。
数朝从款走烟霞,纵意凭栏看物华。 百尺楼台通鸟道,一川烟水属僧家。 直须心逸方为乐,始信官荣未足夸。 此景得游无事日,也宜知幸福无涯。