褚生
猜您喜欢
不随桃李共争春,犹作疏花向世人。 耸壑未妨吾独步,要看晚节玉璘珣。
十年不读床头易,山雨鸣蓑为口忙。 行矣公无落吾事,水田漠漠正移秧。
平生诗友刘宾客,醉墨曾传到雪庐。 煞说竹溪茅屋好,便能诗亦不如渠。
前溪雨埋村,咫尺不我过。 雷霆但蒙鸿,林莽亦掀簸。 竟微一飘洒,起此北窗卧。 对面自胡越,孰为天宇大。 得非老龙公,悯念茅屋破。 田父适在傍,出语惊四坐。 指予两青虹,可见不可唾。 是能隔截之,帝泽谁与播。 坐令水南人,一蹉成百蹉。 上天本均平,夫岂不渠奈。 虹亦何能神,书生例穷饿。
赵君规模要名世,徐君人物南州稚。 欲携老砚共研冰,梅花不许山矾弟。 今年识徐如识春,未识佚老园中人。 似闻竹外一溪碧,天与隔断俗子尘。 此诗到眼情已浃,吾曹终与常人别。 不然持问溪头云,渠自容吾分半榻。