欧阳修
猜您喜欢
异乡重会喜何胜,蓦地分携倍失惊。 三口能成妻子托,百年还是舅甥情。 望迷关树知云隔,倚遍楼阑对月明。 近得好音深可慰,圣恩还与旧时名。
大凌河上喜初逢,洪武壬申十月冬。 下榻有时曾共卧,行轩无处不相从。 颠狂忍看风前絮,贞固深嘉雪后松。 不但论交成白首,还期匡国尽丹衷。
万里无云海宇晴,太平景象自分明。 重关已放金吾禁,五夜从催玉漏声。 莲朵光摇星斗灿,柳梢阴转月盘倾。 东风是处堪行乐,王道而今似砥平。
公馀同上驿门楼,倚遍阑干纵远眸。 泰岳数峰天外起,黄河一带水东流。 舟横古岸人争渡,草合平原马未收。 矫首乡关何处是,暮云迢递隔南洲。
之人骑鹤上苍冥,遗冢累累草自青。 今日松楸成枳棘,当年勋业在朝廷。 谩询故老家无类,犹见先贤碣有铭。 馀恨不随流水去,行人呜咽不堪听。