黄景仁
猜您喜欢
人贫举世今为甚,僧事新年始更多。 食粝衣穿虽扰扰,构虚基险自峨峨。 诛茅改筑君初有,系马长吟我暂过。 但觉满山金碧涧,不知谁到为烟萝。
篮舆朝出踏轻尘,拂面毿毿柳色新。 曲水岂能留往事,南湖空解照行人。 最宜灵运登山屐,不负渊明漉酒巾。 老去飘零心未折,暂须同醉海边春。
大亭孤起压城颠,屋角峨峨插紫烟。 泺水飞绡来野岸,鹊山浮黛入晴天。 少陵骚雅今谁和? 东海风流世谩传。 太守自吟还自笑,归来乘月尚留连。
四楹虚彻地无邻,断送孤高与使君。 午夜坐临沧海日,半天吟看泰山云。 青徐气接川原秀,常碣风连草木薰。 莫笑一樽留恋久,下阶尘土便纷纷。
法定禅房临峭谷,辟支灵塔冠层峦。 轩窗势耸云林合,钟磬声高鸟道盘。 白鹤已飞泉自涌,青龙无迹洞常寒。 更闻雷远相从乐,世道嚣尘岂可干?