蜀王入大慈寺听讲的拼音版

  • shǔ
    wáng
    tīng
    jiǎng
  • guàn
    xiū
  •  
     
     
     
    jié
    jīn
    xiǎng
    shì
    léi
    shuǐ
    jīng
    gōng
    diàn
    殿
    péi
    huí
  •  
     
     
     
    zhī
    yuán
    zhī
    dùn
    tán
    jīng
    miào
    suǒ
    xún
    dōu
    jiǎng
    lái
  •  
     
     
     
    shì
    jìng
    zhōng
    yáo
    yǎng
    zhǐ
    jūn
    diàn
    殿
    shàng
    dòng
    cuī
    wēi
  •  
     
     
     
    qiān
    zhòng
    xiāng
    yōng
    lóng
    lín
    zhǒng
    fēng
    shēng
    jǐn
    xiù
    kāi
  •  
     
     
     
    kuān
    shì
    míng
    shēng
    yuè
    xiù
    yuè
    chū
    chén
    āi
  •  
     
     
     
    tiáo
    suí
    gāo
    jiǔ
    xiān
    huā
    luò
    tái
  •  
     
     
     
    xiè
    tài
    tóng
    kǎi
    yáo
    liáng
    gōng
    bìng
    sān
    tái
  •  
     
     
     
    dēng
    lóu
    jiāng
    shú
    wàng
    guó
    chéng
    míng
    shǒu
    huí
  •  
     
     
     
    jià
    yīng
    xióng
    chì
    huáng
    xián
    zhé
    gòng
    qióng
    guī
  •  
     
     
     
    liù
    tiáo
    xiāo
    xīn
    cháng
    jiàn
    jīng
    yíng
    jǐn
    cuī
  •  
     
     
     
    duó
    shēng
    zhōng
    tiān
    jiàng
    jǐng
    xīng
    guāng
    zāi
  •  
     
     
     
    bǎi
    qiān
    mín
    yōng
    tīng
    jīng
    zuò
    shǐ
    jiàn
    zhòng
    tiān
    shè
    cái
贯休介绍和贯休诗词大全

贯休

五代时僧。婺州兰溪人,俗姓姜,字德隐,号禅月大师。七岁投本县和安寺出家。苦节峻行,传《法华经》、《起信论》,精其奥义。钱镠重之。后入蜀,王建待之厚。工草书,时人比之阎立本、怀素。善绘水墨罗汉,笔法坚劲......
复制作者 贯休
猜您喜欢

偈颂一百零四首

形式:

小春才过,冬至相催。 光阴驹过隙,须鬓雪成堆。 松根石上,槁木寒灰。 冻膝拥深霜树叶,禅心清点野桥梅。 唤起来打,更莫迟回。 蛰龙须奋跃,何待禹门雷。

复制 释绍昙 《偈颂一百零四首》

偈颂一百零四首

形式:

绿暗红稀,人家翠微。 杜鹃啼月,紫燕衔泥。 莫春者,浴乎沂,风乎舞雩,咏而归。 本是儒家闲戏剧,刚言漏泄祖师机。 是不是,非不非,老倒乳峰那得知。 松根憨睡足,闲把瘦藤戏,侍者无事相随。

复制 释绍昙 《偈颂一百零四首》

偈颂一百零四首 其五十七

形式:

薄福住山,百无所取。 何以表勤,惟诚为主。 祈晴便得晴,祈雨便得雨。

复制 释绍昙 《偈颂一百零四首 其五十七》

偈颂一百零四首 其七十四

形式:

如来禅,祖师意,落叶锦翻空,乱山云积翠。 见得分明隔万层,道得完全失千里。 非不非,是不是。 达磨大师,无当门齿。

复制 释绍昙 《偈颂一百零四首 其七十四》

偈颂一百零四首 其八十二

形式:

道教灰飞,佛灯花灿。 大地欢悰,笙歌赏玩。 拄杖子,按下云头,得失是非,浑然不管。 一点光明耀十虚,古今阅几平人眼。 因甚如此,司空见惯。

复制 释绍昙 《偈颂一百零四首 其八十二》