觉罗舒敏
猜您喜欢
明知曰空具足器,向里得时无不是。 及至归来放下时,笑倒南山老鳖鼻。
横涧老蛟松夭矫,埋云古洞石嵌空。 芒鞋竹杖如堪画,乞与寒岩作主翁。
一庵卧病死无异,放发齐眉老更颠。 相送无信茶一碗,江山岸下浙东船。
道人随处展家风,酒肆鱼行有路通。 但得堂中盐米办,吉山佛法自兴隆。
当阳拈出大家看,来处分明去处端。 总是诸人自遮护,先生豪发不相瞒。