黄景仁
猜您喜欢
长堤一知一百里,榆荚杨花照眼明。 十载疫荒真作梦,却凭乌几听莺鸣。
都梁日日招吾人,梅花已复矜小春。 胡为要随白雁去,莫起此念僧伽嗔。 弹琴几时鬓毛脱,端是天教个中活。 僧伽初不负先生,久办淮山作衣钵。
白月在湖底,脱冠睇微云。 从来雍门恨,世上惟有君。 往时东坡老,为子持一樽。 东坡只饭豆,未办汗滓醺。 独爱三昧晤,昵昵出断纹。 东坡拍手笑,俗耳曾不闻。 延州亦穷相,坐睡从昏昏。 都梁固高彻,淮水元自浑。
淮山谁言鲺滞人,少雁求群正如许。 先生掉头嗟奚为。要著行缠抱琴去世。 径须折折楖栗杖,吾曹穷措有妙处。 时时携钵过桥来,白头看打僧伽鼓。
晓角催行鼓,儒生也据鞍。 辕门天汉入,幕屋塞云蟠。 驰山一骑落,拔帜万人观。 湖海鸥群老,空余子夏冠。